- Information
- AI Chat
Was this document helpful?
HÌNH TƯỢNG DÒNG SÔNG ĐÀ - Phân tích/Cảm nhận vẻ đẹp dòng sông Hương ở đoạn trong lòng thành phố Huế.
Course: văn học dân gian (LITR1234)
405 Documents
Students shared 405 documents in this course
University: Trường Đại học Hùng Vương
Was this document helpful?
HÌNH TƯỢNG DÒNG SÔNG ĐÀ:
1. Dòng sông hung bạo
Charles Dubos từng nói: “Văn học, đó là tư tưởng đi tìm cái đẹp trong ánh
sáng”. Nhưng nhà văn không chỉ là người đi tìm cái đẹp mà còn phải là
“người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp”, cho người đọc biết yêu, biết quý
những giá trị thẩm mĩ của văn chương và của cuộc đời. Trong nền văn học
Việt Nam hiện đại, có lẽ thật khó để tìm một người xứng với danh hiệu
“người dẫn đường” ấy hơn là Nguyễn Tuân. Với tùy bút “Người lái đò Sông
Đà”, những vẻ đẹp kì thú của con sông và con người Tây Bắc đồng thời hiện
lên thật sinh động, hấp dẫn dưới ngòi bút tài hoa của nhà văn. Đặc biệt, hình
tượng dòng Sông Đà trong đoạn trích “...” đã để lại nhiều ấn tượng cho
người đọc. Bài kí cũng chất chứa trọn vẹn phong cách thơ tài hoa, uyên bác
rất độc đáo của Nguyễn Tuân.
Người yêu văn chương hẳn đã không còn xa lạ với tên tuổi Nguyễn Tuân –
một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Không phải ngẫu nhiên
mà Nguyễn Minh Châu coi Nguyễn Tuân là “cái định nghĩa rất chuẩn về
người nghệ sĩ chân chính”. Bởi lẽ, trong từng con chữ của Nguyễn Tuân đều
mang đậm phong cách tài hoa, uyên bác vô cùng độc đáo mà hiếm nhà văn
nào có được. Là một người mang cá tính “ngông”, hiển nhiên Nguyễn Tuân
không chấp nhận những cái tầm thường nhạt nhẽo. Ông là nhà văn của
những tính cách phi thường, những cảm xúc mãnh liệt, của phong cảnh tuyệt
mĩ nơi sông sâu thác dữ. Và điều này đã thôi thúc cây bút đầy cá tính ấy tìm
về với sông Đà trong chuyến đi thực tế lên miền Tây Bắc của Tổ quốc.
Chuyến đi này với Nguyễn Tuân không chỉ để thỏa mãn thú vui “xê dịch”,
mà còn là để tìm kiếm “chất vàng” của thiên nhiên và con người Tây Bắc –
một “thứ vàng mười đã thử qua lửa”. Và từ chuyến đi thực tế ấy, tập “Sông
Đà”, mà tùy bút “Người lái đò Sông Đà” là một tác phẩm tiêu biểu, đã ra
đời. Qua tác phẩm này, người đọc nhận ra một diện mạo hoàn toàn mới mẻ ở
Nguyễn Tuân. Nếu trước Cách mạng, Nguyễn Tuân tìm kiếm cái đẹp đặc
tuyển, cái đẹp ở những bậc kì tài, ở quá khứ “Vang bóng một thời”, ở chủ
nghĩa xê dịch hay “đời sống trụy lạc”, thì giờ đây Cách mạng đã thổi một làn
gió mới vào sáng tác của ông. Nguyễn Tuân vẫn miệt mài đi tìm cái đẹp,
nhưng là cái đẹp của quần chúng nhân dân, cái đẹp của con người bình dị,
vô danh và của cuộc sống đời thường. Tùy bút “Người lái đò Sông Đà” đã
thể hiện rõ quan điểm sáng tác này của ông qua việc tập trung xây dựng hai
hình tượng chính là hình tượng Sông Đà và hình tượng người lái đò. Đặc
biệt, đoạn trích “...” đã làm nổi bật hình tượng con Sông Đà hung bạo.
Mở đầu thiên tùy bút, Nguyễn Tuân đã dẫn hai câu thơ làm đề từ: “đẹp vậy
thay tiếng hát trên dòng sông” và “Chúng thủy giai đông tẩu/Đà giang độc